Đường Chuyên

Trình Xử Mặc xuống ngựa chậm rãi cuốc bộ, vượt qua bụi cây thấp bé, thế giới trước mắt hình như thoáng cái trở nên rộng lớn, bầu trời xanh thẳm kéo dài đến cuối đại địa, cỏ tranh cao nửa thân người che kín vùng đất gồ ghề.

Ở đây không có chim hót, cũng không có thú vật, cả sườn núi tràn ngập mùi máu tanh dày đặc, ngay cả đám quạ đen thích mổ thịt thối cũng tránh xa nơi tử vong này.

Đẩy bụi cỏ ra, một thân thể trẻ tuổi từ lâu mất đi sinh mệnh ngửa mặt nằm ở trong bụi cỏ, một mũi lang nha tiễn xuyên thẳng cổ họng của hắn, đem sinh mệnh của hắn vĩnh viễn dừng ở thời khắc đẹp nhất này.

Lang nha trên tiễn cũng gãy một khúc, giống như đang cười nhạo Trình Xử Mặc vô năng.

Đi về phía trước, cỏ tranh trên mặt đất bị tiễn đạp ngã ngổn ngang, thi thể cũng nhiều hơn, tất cả đều là Đường quân trần truồng, người Đột Quyết không chỉ giết chết họ, còn lột đi y sam của họ.

Không có người sống sót, tổng cộng mười hai người, đây là nhân số một nhóm.

Từ sáng sớm Trình Xử Mặc đã bắt đầu tìm những quân nhân mất tích này, mãi đến buổi chiều mới tìm được bọn họ, đáng tiếc đã toàn bộ lâm nạn.

Đều là huynh đệ sinh tử của hắn, bộ hạ của hắn, tối hôm qua trước khi đi tuần còn đang cùng hắn nói cười, nói là sau khi trở lại Trường An sẽ mời họ đến Vân trang ăn món ngon nhất thiên hạ, uống rượu thơm nhất, sau đó sẽ đến Yến Lai Lâu tìm ca cơ xinh đẹp nhất.

Mỗi thi thể đều mở to hai mắt, yên lặng nhìn bầu trời xanh, có lẽ họ đang nghĩ đến những gì tốt đẹp nhất cuối cùng trong cuộc sống.

Chiến tranh khiến cho một người rất nhanh trưởng thành, giống như Trình Xử Mặc, hắn không tỏ ra nóng nảy, cũng không quá bi ai, chỉ vuốt mắt cho từng huynh đệ, sau đó cùng người khác dùng xẻng công binh đào một hố to, mai táng họ cùng một chỗ, không có dựng bia, cũng không cần dựng bia, chết ở chỗ này không có người đến đây tế thờ.

Xa xa có quạ đen bay lên, mơ hồ có tiếng vó ngựa truyền đến, đây là người Đột Quyết dẫn theo con cái của họ đến đây xem chiến tích huy hoàng của họ, họ dạy các đời thế hệ của mình như thế, từng đời truyền thừa.

ọi người cảm thấy tiếc hận.

Trời sắp tối, Trình Xử Mặc mới dẫn người trở lại Sóc Phương.

Sóc Phương thành là Đại Thành nổi tiếng trên thảo nguyên, bởi thiếu đá nên tường thành đều làm bằng đất, sau khi trải qua đại chiến vào năm ngoái, tường thành còn chưa kịp tu sửa, khắp nơi đều là lỗ thủng.

Sau khi Lương Sư Đô chết, đường đệ của hắn là Lương Lạc Nhân đã đầu hàng Đại Đường, bị triệu đến Trường An làm đại tướng quân, không còn trở lại Sóc Phương.

Chủ soái hiện tại là Sài Thiệu, trượng phu của Bình Dương công chúa, thủ hạ sở hữu mãnh tướng hai anh em Tiết Vạn Quân, Tiết Vạn Triệt, sau khi đánh bại Lương Sư Đô không trở lại kinh thành mà đóng trại ở lại.

Mặc dù vận chuyển lương thảo, quân giới trắc trở, Lý Nhị cũng không vứt bỏ dự định, lão huynh hắn cho tới bây giờ cũng không có dự định hòa bình ở chung cùng Hiệt Lợi.

Trên thảo nguyên xây thành quá trắc trở, tường đất không chịu nổi mưa gió, phải tu sửa hàng năm, phí dụng khổng lồ.

Thống Vạn thành Hách Liên Bột Bột xây là một ngoại lệ, người điên này hơn trăm năm trước xây lên Thống Vạn thành, toàn bộ đất đều chưng qua, còn hạ lệnh, chỉ cần dùng đinh sắt đâm vào tường đất một tấc thì giết thợ, nếu như châm không vào thì giết binh sĩ phụ trách đâm đinh sắt.

Sau khi tường thành xây xong, nghe nói có thể mài đao búa, bây giờ còn đứng sừng sững sát biên giới sa mạc.

Lúc này Vân Diệp không có tâm tư nhìn cảnh đẹp của thảo nguyên, bởi vì trận mưa to mấy ngày trước làm cho Ngưu Tiến Đạt nhiễm phong hàn, sốt cao chưa giảm, Vân Diệp lấy thuốc tây chưa hết date của mình cho hắn uống, khó khăn lắm mới bảo trụ tính mệnh, lão Ngưu tới cùng đã già, cơ thể không so được với khi còn trẻ, vừa bệnh một cái toàn bộ bệnh tật trên người kéo tới, phong thấp, cao huyết áp, tính khí mất cân đối, hắn thậm chí còn bị đau nửa đầu, theo hắn nói, biện pháp hắn trị bệnh đau nửa đầu là dùng vải trói chặt đầu, thít chặt lại.

Cố gắng tiếp quản quân quyền của lão Ngưu, Vân Diệp đã thành trưởng quan tối cao của đội ngũ này, đội ngũ không đến nghìn người sự vụ lớn nhỏ không dứt, Vân Diệp không chỉ phải nhận quyền lãnh đạo, còn phải điều tiết các loại phân tranh, càng phải chú ý đến sự an toàn của cả đội.

Không đến ba ngày, Vân Diệp rất hy vọng lão Ngưu khỏe lại, sau khi xử lý vụ án quấy nhiễu tình dục của nam nhân với nam nhân, Vân Diệp vội vã đi tới bên cạnh xe ngựa của Tôn Tư Mạc, nhìn lão Ngưu có khỏe hơn hay chưa, quá buồn nôn, nghĩ tới hai tên khốn khiếp kia Vân Diệp đã muốn nôn.

Sắc mặt Lão Ngưu hồng hào ngồi trên xe ngựa, tay cầm một cái chén gỗ, đang dùng muôi ăn cơm dinh dưỡng mà Vân Diệp làm cho hắn, thấy Vân Diệp đi qua hắn không để ý, cứ tiếp tục ăn.

- Sắc mặt lão nhân gia ngài hồng hào, thoạt nhìn tốt hơn rồi, mấy ngày trước tiểu điệt lỗ mãng đã đoạt binh quyền của lão nhân gia ngài, hiện tại trả lại cho lão nhân gia ngài, thế nào? - Lão phu chưa từng có ý trách tội, chủ soái bệnh nặng, trợ thủ tiếp quản vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, xin lỗi cái gì.

Ngươi thấy hiện tại lão phu bệnh tật không ra hình người, chuyện trong đội ngũ đã không quản được rồi, ngươir ráng vất vả thêm vài ngày.

Mà cũng sắp đến Sóc Phương thành rồi.

Nói xong bảo thân binh đang nhếch miệng cười đắp chăn cho hắn, nói là chưa đến Sóc Phương thì không cần gọi lão già hắn dậy, thấy mấy ngày nay Vân Diệp quản lý đội ngũ rất tốt nên có tâm tư lười biếng, tối hôm qua còn thấy hắn một mình làm sạch nguyên một con gà, lúc này lại giả bệnh yếu ớt.

Không có biện pháp, Vân Diệp đành phải xốc lại tinh thần tiếp tục xử lý tạp vụ.